Đăng Tâm Thảo – sợi cỏ vàng nhẹ tênh đưa tâm phiền về chốn yên

Không phải cây nào cũng cần thân to lá lớn mới thành thuốc.
Có những loài mảnh như tơ, nhẹ như cỏ khô, mọc lặng lẽ nơi ruộng đồng, vậy mà lại được người xưa tin cậy đem vào những toa thuốc quý – như Đăng Tâm Thảo.
Tên thuốc nghe như một lời thơ: “sợi cỏ đăng lên tim”.
Không hẳn vì nó đi vào tâm kinh, mà có lẽ bởi tác dụng đặc biệt: làm dịu lòng người đang bứt rứt, nóng phiền, không yên, nước không thoát, lời không muốn nói.
Giai thoại – bà lão tiểu tiện khó và sợi cỏ vàng đun nước mỗi chiều
Một bà cụ lớn tuổi, tiểu tiện ít, người hay bứt rứt, tâm chẳng yên, đêm nằm trằn trọc.
Thầy thuốc chỉ cười, bảo con cháu hái Đăng Tâm Thảo, rửa sạch, sắc nước uống như trà mỗi chiều.
Cụ uống vài hôm, không còn nhấp nhỏm, nước tiểu thông, giấc ngủ trở về.
Cụ nói:
– “Thứ cỏ vàng như rơm ấy, tưởng chẳng làm gì – mà hóa ra lại dỗ được cả tâm già mỏi mệt.”
Tính vị và công năng – vị thuốc nhỏ nhẹ làm mát tâm, đưa thủy khí trở lại
Đăng Tâm Thảo có vị ngọt nhạt, tính hàn, quy kinh Tâm – Tiểu Trường.
Không mạnh tay như Hoàng Liên, không lạnh gắt như Thạch Cao – mà chỉ nhẹ, mát, như sương mai tan chậm trên ngực nóng.
• Thanh tâm trừ phiền – trị mất ngủ nhẹ, bồn chồn, tim hồi hộp, khó chịu trong người
• Lợi niệu thông tiểu – trị tiểu tiện khó, ít, nóng trong đường tiểu
• Giải nhiệt nhẹ – khi sốt nhẹ, người ấm ức, miệng đắng
• Dùng tốt cho người già, phụ nữ sau sinh, người dễ nóng nảy, mất ngủ
Đăng Tâm Thảo không cứu cấp, không công phá – nhưng lại là kẻ gỡ rối âm thầm nơi tạng tâm – tiểu trường.
Cách chọn thuốc tốt và các phương pháp bào chế
Đăng Tâm Thảo là lõi thân non của cây cỏ tháp bút – thứ cỏ mọc ven bờ ruộng, dáng nhỏ, thân rỗng, khi khô lại nhẹ như tơ trời. Khi chọn làm thuốc, người thầy thuốc thường tìm những sợi dài đều, màu trắng ngà hoặc vàng sáng, không vụn nát, không lẫn tạp chất. Đưa lên tay bóp nhẹ thấy mềm, ngửi có mùi thơm nhẹ của cỏ khô – đó là những sợi đã được thu hái và bảo quản cẩn thận.
Sau khi thu hái, phần lõi được rút ra, rửa sạch, phơi nơi râm mát hoặc sấy nhẹ. Dược liệu sau khi khô phải dai mềm, dễ uốn, không giòn gãy. Khi dùng, thường cắt đoạn ngắn, phối vào các bài thuốc thanh tâm, lợi tiểu, hoặc trị lưỡi đỏ, miệng lở, phiền khát. Có bài cổ còn sao nhẹ để dẫn thuốc vào tâm kinh, giúp điều hòa tâm khí và làm dịu những cơn bứt rứt âm ỉ.
Đăng Tâm Thảo tuy nhẹ như sợi lông ngỗng, nhưng khí vị lại đi sâu vào tầng tạng phủ – thấm mà không kích, nhẹ mà không tan. Bởi thế, người thầy thuốc khi dùng, cũng phải giữ tâm tĩnh lặng như nước giếng xưa, để nghe được tiếng nói dịu dàng của cỏ cây vọng lại trong từng thang thuốc.
Bên cạnh những gì ta đã biết thì…
… Đăng Tâm Thảo chính là thân rễ nhỏ, phơi khô của loài thực vật mọc nhiều ở miền núi thấp, tên khoa học là Juncus effusus L., thường gọi là “cỏ Bấc”.
• Sợi thuốc dài, nhỏ như tăm, màu vàng rơm, nhẹ bỗng như có thể bay theo gió
• Có thể sao sơ qua để giảm hàn, dùng cho người tỳ vị yếu
• Dùng như trà thảo mộc, đun với Cam Thảo, Đỗ Trọng hoặc Trúc Diệp – uống mát, ngủ ngon
• Phối Hoàng Liên, Liên Tâm, Mạch Môn – trị tâm phiền, ngủ chập chờn
• Phối Xa Tiền Tử, Trạch Tả, Phục Linh – trị tiểu ít, tiểu nóng, sau sốt
Ở quê xưa, người mẹ thường luộc sợi Đăng Tâm Thảo cho con sau sốt, hoặc khi trẻ khó ngủ – một mẹo dân gian đã mấy đời gìn giữ.
Đừng quên…
• Vì có tính hàn, người tỳ vị hư, hay lạnh bụng, tiêu lỏng nên thận trọng
• Không dùng cho người đang ớn lạnh, cảm phong hàn, cơ địa lạnh sâu
• Không nên uống kéo dài đơn độc – nên phối cùng các vị điều hòa khí huyết khác
Đăng Tâm Thảo… sợi cỏ nhẹ như mây, đưa tâm nóng trở về nhịp chậm của bình yên
Không sắc,
Không mùi,
Không ép người ta ngủ,
Chỉ khiến ta nhẹ lòng đi vào giấc như chẳng hề có chủ đích.
“Sợi cỏ như chỉ rơm,
Lặng lẽ trôi trong bát nước,
Vậy mà khiến lòng,
Ngủ được một đêm không trằn.”
