Dâm Dương Hoắc – chiếc lá rừng đánh thức sinh khí đang nguội tắt
Không ưa ánh nắng mạnh, sống âm thầm – nhưng lá lại sinh dược lực mạnh mẽ, như một chiếc máy phát điện nhỏ cho tạng thận và tủy não.
Đạm Đậu Xị – khối đậu đen lên men mềm tay, giải được cảm hàn nhẹ nhàng như gió xuân đầu ngõ
Vị thuốc này là người dọn dẹp lặng lẽ – không ồn ào, không gây phản ứng mạnh, nhưng khơi lại dòng chảy của khí và thủy trong thân thể
Đại Phúc Bì – lớp vỏ thô mộc khai mở những dòng khí bị giam chặt
Vị thuốc này là người dọn dẹp lặng lẽ – không ồn ào, không gây phản ứng mạnh, nhưng khơi lại dòng chảy của khí và thủy trong thân thể
Đại Kích – vị thuốc phá trệ, mở lối cho thủy khí uất nghẹn
Đại Kích không nhẹ nhàng như Cam Thảo, không dẫn khí như Chỉ Xác, không làm ấm như Gừng. Nó đến như một dòng nước mạnh, mang sức công phá
Đại Hồi – cánh sao thơm nhóm lửa trong lòng bụng lạnh
Không cần sắc rực rỡ, không cần lên tiếng, chỉ một cánh sao nâu khô rơi xuống nồi nước nóng là đủ để gian nhà ấm lên, tâm người dịu
Côn Bố – dải rong biển lặng lẽ làm mềm đi khối cứng
Côn Bố giống như cánh tay dài của biển, đưa sâu vào cơ thể để vỗ về những nơi đang tắc nghẽn mà chẳng ai chạm tới được.
Cửu Tử – những hạt nhỏ khép lại cơn bồn chồn, đưa giấc ngủ trở về như thuyền trôi bến lặng
Và có những vị thuốc không chữa bằng sự mạnh – mà bằng cách khiến thân tâm lắng lại như nước hồ lúc sáng sớm.
Cốc Tinh Thảo – loài cỏ lành gác cổng phế môn, xoa dịu tiếng ho và đám đờm mỏi mệt
Người ta hay quên Cốc Tinh Thảo, có lẽ vì nó không cay, không đắng, không nồng. Nhưng mỗi khi giọng khàn, cổ khô, ngực tức, ho kéo dài, người
Cao Lương Khương – vị cay nồng của đất, ngọn lửa ấm nhóm dậy từ lòng bụng lạnh
Cái cay của Riềng không bỏng như ớt, không hăng như gừng, mà cay theo kiểu nồng hậu – như bếp lửa cháy từ rơm khô trong bếp cũ.
Cam Toại – vị thuốc mạnh tay, dùng để mở đường khi cơ thể trở nên bế tắc
Nó không phải dòng suối mát, mà là lũ tràn – nhưng lũ để quét bẩn. Khi bụng trướng, khi phù nước, khi đàm đặc, khi khí trệ kết hạch – C